Mẹ – người phụ nữ vĩ đại nhất cuộc đời của mỗi chúng ta, mẹ luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho con. Trích dẫn hay nhất trong sách về mẹ giúp chúng ta ý thức về tình yêu gia đình, giúp bạn có cảm nhận sâu sắc hơn về cuộc sống xung quanh chúng ta mang tên tình thân.
1. Mẹ làm gì có ước mơ
Chúng ta luôn mải mê chạy theo ước mơ, chạy theo công việc, cuộc sống ngoài kia đã có bao giờ bạn hỏi về ước mơ của mẹ chưa? Mẹ cũng có tuổi trẻ, cũng có ước mơ nhưng có lẽ vì chăm lo cho cuộc sống của các con, mẹ đành phải tạm gác ước mơ của mình sang một bên. “Mẹ làm gì có ước mơ” là một cuốn sách cảm xúc nói về mẹ khiến nhiều người phải rơi nước mắt.
– Món quà lớn nhất của bố mẹ chắc có lẽ là nhìn thấy con cái hạnh phúc trưởng thành, còn món quà to lớn nhất của chúng con là bố mẹ đã xuất hiện trong cuộc đời của mình.
– Mẹ không có bố nên cho nó một người bố, mẹ không có nhà nên cho chúng nó một mái nhà để về mỗi khi mất điểm tựa. Mẹ không được khéo léo, gọi con cái bằng mày tao, nhưng sự yêu thương chưa bao giờ là đủ. Mẹ giỏi thật đấy, chưa bao giờ thấy kêu than một lời nào. Tất cả những thứ mẹ chưa từng có, mẹ đều đang cố gắng từng ngày, nhưng không phải cho mẹ mà là cho những đứa con của mình.
– Bố cũng cô đơn lắm con à. Cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, khi không có ai thấu hiểu và lắng nghe. Bố không phải một người bố to lớn vĩ đại như trong sách vở, bố chỉ là một người bình thường thôi.
– Nấu một bữa cơm ngon đâu đơn giản chỉ là để đó cho xong, mẹ còn nêm nếm cả tình yêu thương của mình vào đấy mà chả bao giờ sợ quá tay. Bây giờ thì mẹ cứ yên tâm nhé, vì ước mơ của mẹ đã có chúng con lo.
– Mẹ bảo làm nông vất vả lắm, học lấy con chữ làm gì thì làm. Rồi những năm tháng sau đó, nó chỉ biết bám chặt ở thành phố kiếm được một đồng ít ra cũng đỡ vất vả hơn cả năm cày cuốc mẫu ruộng như lời mẹ bảo. Mỗi lần đi ra quán ăn uống bè bạn, định bỏ phí đồ ăn nó lại chợt nghĩ, ở nhà bố mẹ còn chẳng có mà ăn, mới có tí thế này mà đã hoang phí rồi ư? Làm ra hạt gạo, ra đồng tiền khó lắm đấy, đều là mồ hôi xương máu và cả nước mắt hòa vào một.
– Chúng mình có thể dễ dàng cảm ơn một người lạ, một người phục vụ, bán hàng vì bữa ăn ngon và chu đáo, cảm ơn cô chú chủ nhà vì đã cho khất nợ vài hôm, nhưng chúng mình lại quên mất rằng bố mẹ mình cũng cần được cảm ơn.
2. Có một ngày bố mẹ sẽ già đi
Thời gian không chờ đợi ai và bố mẹ bạn cũng chẳng phải trường hợp ngoại lệ. Vậy nên có thời gian hãy ở bên cạnh bố mẹ nhiều hơn, yêu thương bố mẹ và trở thành người con có hiếu trước khi thời gian không cho phép bạn làm điều đó nữa. Cuốn sách “Có một ngày bố mẹ sẽ già đi” là những cảm xúc chân thật nhất về bố mẹ.
– Nhà, không phải một ngôi nhà, không phải tiền đình hậu viện, không phải vài mẫu ruộng ngoài thôn, mà là nơi có mẹ.
– Bởi vì con biết đến một ngày bố mẹ sẽ già đi, vậy nên trong những lúc còn có thể, con muốn dành cho bố mẹ tất cả những gì tốt đẹp nhất mà con có thể.
– Ánh mặt trời có thể len lỏi đến bất cứ nơi đâu, giống như sự quan tâm của mẹ, bình thường nhưng lại vô cùng tận tụy. Mẹ chiếu rọi ánh sáng vào cuộc sống của bố, lại hắt đầy nắng vàng lên đường đời của tôi, thậm chí vùi xuống một hạt giống chói mắt dưới đáy lòng tôi, dẫu con đường phía trước có gập ghềnh và dài đằng đẵng, cũng đủ cho tôi sưởi ấm lòng mình.
– Bố mẹ chúng ta cũng giống như mặt trời, luôn lặng lẽ ở sau lưng chúng ta, cho chúng ta chỗ dựa và ấm áp, nhưng nếu một ngày bố mẹ không còn ở đó nữa, cảm giác an toàn quen thuộc cũng lập tức biến mất, bấy giờ muốn tìm lại, sợ rằng đã quá muộn. Vậy nên đừng tìm lý do cho điểm mù của chính mình, dù bận rộn đến mấy, mệt mỏi thế nào, hãy dành cho bố mẹ chúng ta một cái ôm, hỏi han vài câu, đấy chẳng phải chuyện khó khăn. Chỉ là chúng ta có nghĩ đến điều này hay không mà thôi.
– Ngày sống cùng thành phố, mỗi lần tôi về thăm, bố mẹ nói mãi chẳng hết chuyện. Rồi khi rời xa tôi, mỗi câu hỏi thăm đều khiến bố mẹ vui mừng khôn xiết.
– Chúng ta vô tình đặt một khát vọng khác nằm sâu trong tâm hồn xuống vị trí dưới cùng, khát vọng này chính là hy vọng bố mẹ đừng vội già đi.
– Trong cuộc sống hàng ngày, chúng dễ lơ là, bỏ qua nhất không phải tin đồn trên các phương tiện truyền thông, cũng chẳng phải chuyện hỷ nộ ái ố trên mạng, mà là những người thân thiết bên mình.
– Hãy thường xuyên về thăm nhà nhiều hơn, đối với chúng ta thì điều đó chẳng khó khăn nhưng với bố mẹ lại là niềm hạnh phúc vô bờ bến.
3. Mẹ thơm một cái
“Mẹ thơm một cái” là cuốn sách viết về nhật ký chống lại bệnh tật của một người mẹ lấy đi nước mắt của rất độc giả, để mỗi chúng ta đều ý thức được tình yêu thương của một người mẹ lớn như thế nào.
– Lòng cảm thông cũng chẳng phải phẩm chất gì cao cả cho lắm, chỉ là xuất phát của lòng tốt cơ bản nhất trong linh hồn một con người. Không biết cảm thông, thì nên chui vào thùng ra mà tìm phân loại của mình, xem là loại đốt được hay không đốt được, loại tái sử dụng hay không tái sử dụng được.
– Rất yêu một người, phải chăng sẽ nghiễm nhiên yêu cả con mèo người ấy nuôi, hoa cỏ người ấy trồng, cà phê người ấy uống, truyện tranh người ấy đọc…, và những thứ khác nữa?
– Không ai quan tâm em hơn mẹ của em đâu… và khi bà ra đi, thế giới cũng trở nên bất ổn, mọi việc cứ rối hết cả lên. Không còn ai trên thế giới này yêu em ngay từ khi em mới sinh ra, biết vì sao em khóc, biết em đã no hay chưa, biết phải nói gì khi em buồn và cổ vũ cho em.
– Giờ thì tôi nhớ mẹ thật, nhớ rất nhiều, đến nỗi muốn khóc và trở về nhà. Dù về nhà cũng sẽ chỉ chào Mẹ, ngồi vào mâm cơm và mỉm cười mà ăn. Không ôm ấp, không nũng nịu, chỉ đùa giỡn như những người bạn và hạnh phúc như những người thân.
– Mẹ, khi bị bệnh cũng chính là thời gian duy nhất mẹ được ngủ trọn giấc, là thời gian để mẹ được nghỉ ngơi. Mẹ khi vắng đi khỏi vị trí thường ngày rồi, mới thấy không ai thế được.
– Cô đơn là thứ còn khó chịu đựng hơn cả đau buồn. Đau buồn mang tính bùng nổ, hủy diệt tức thì, trong khi cô đơn là sự bào mòn đục ruỗng linh hồn trong thời gian dài.
4. Mong mẹ hãy yêu lấy chính mình
Mẹ cũng có ước mơ, mẹ cũng có nỗi sợ hãi của riêng mình, mẹ cần được yêu thương nhiều hơn nữa là thông điệp trong cuốn sách “Mong mẹ hãy yêu lấy chính mình” gửi gắm đến độc giả.
– Sự hiện diện của mẹ là kỳ tích tựa như phước lành đối với con. Vì có mẹ nên con mới được sống là chính mình, là một người phụ nữ, là một cô con gái. Con biết rằng nhờ có mẹ nên cuộc đời con mới tươi đẹp và đủ đầy như hôm nay. Một lúc nào đó, chắc hẳn con cũng sẽ đi trên con đường “làm mẹ” nhỉ? Liệu con của lúc ấy có thể áp iu đứa con của mình như mẹ đã làm không? Liệu con có thể vứt bỏ cả bản thân mình không?
– Tự bao giờ, mẹ tôi đã phải đứng ra xa để nhìn được những chữ ở gần, ngáy khò khò khi ngủ sau một ngày làm nông vất vả, đôi lúc còn nêm đồ ăn bị mặn. Dường như càng lúc mẹ càng cần cô con gái ngồi bên đọc chữ cho mẹ khi đôi mắt kèm nhèm nhìn không rõ, khẽ xoay đầu mẹ sang bên và đắp chăn cho mẹ vào những đêm ngáy ngủ, hay đứng bên nếm thức ăn cho mẹ khi miệng mẹ không chuẩn. Những lúc ấy, khi mẹ tìm đến tôi, trái tim mẹ sẽ nhẹ nhàng được lấp đầy. Tôi muốn trở thành cô con gái như vậy đối với mẹ.
– Mẹ và tôi đều là những cá thể riêng lẻ. Thế nhưng, tôi lại không biết cách công nhận và tôn tọng cá thể khác biệt ấy. Tôi dựng lên một khuôn mẫu cho mối quan hệ mẹ và con gái, rồi chỉ muốn nhét mẹ vào đó theo cách của mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ về mẹ như một người phụ nữ, một cá thể độc lập với mình, vậy mà tôi lại mong được mẹ tôn trọng và đối xử như thế. Đã vậy, tôi còn liên tục so sánh mẹ với những người mẹ khác. Bấy lâu nay, thì ra tôi đã không yêu mẹ. Bỗng nhiên, nỗi cô đơn lớn của mẹ len lỏi vào sâu trong lòng tôi. Thế nên tôi đang cố gắng học cách yêu mẹ hơn. Tôi cũng sẽ nỗ lực, bằng cả tấm lòng để chấp nhận mẹ trong cuộc đời mình.
5. Hãy chăm sóc mẹ
“Hãy chăm sóc mẹ” kể về một người mẹ trong một lần lên thành phố để tổ chức sinh nhật cùng các con đã bị lạc ở ga tàu. Sự mất tích của mẹ khiến bố cùng những đứa con có suy ngẫm về mẹ, về những hy sinh của mẹ dành cho gia đình.
– Sao con có thể sống nổi mà không tin con người chứ? Trên thế gian này chắc chắn người tốt nhiều hơn kẻ xấu rất nhiều. Đó là đạo lý.
– Mọi việc trên thế gian đều có thể dự đoán được nếu ta suy nghĩ thật sâu sắc về chúng. Ngay cả những việc ta gọi là khác thường, nếu suy nghĩ thấu đáo thì chúng cũng chỉ là những việc đương nhiên xảy ra. Thường thường do ta không suy nghĩ nên mới gặp những chuyện ngoài ý muốn.
– Mọi điều đều có một thời điểm thích hợp để nói ra. Suốt cả cuộc đời mình, có khi bố đã không nói với mẹ con, có khi để tuột mất thời cơ, có khi lại đinh ninh là mẹ con đã hiểu rồi. Giờ đây bố cảm thấy có thể nói ra mọi điều, nhưng lại chẳng có ai nghe cả.
– Mẹ còn nhớ lần đầu khi đi đôi dép vào chân con, mẹ đã rất phấn khích. Khi con chập chững bước về phía mẹ, mẹ đã cười sung sướng mãi không thôi, dù có ai chất đầy ngọc ngà châu báu trước mặt thì mẹ cũng không thể cười giòn được như lúc ấy.
– Nếu giữa chúng ta không có biển ngăn cách sẽ không có lời ly biệt đớn đau… Tôi hy vọng một ngày nào đó người sẽ không rời xa tôi.
– Có những khoảnh khắc người ta thường suy ngẫm lại sau khi có việc gì xảy ra, nhất là sau khi có chuyện không may xảy ra. Khoảnh khắc mà người đó nghĩ: Lẽ ra mình không nên làm vậy.
VanHoc.Net hy vọng thông qua bài viết này bạn đọc sẽ có thật nhiều cảm xúc về mẹ, để mỗi chúng ta đều yêu thương mẹ và gia đình của mình.