Thư việnTrích dẫn hay

Tổng hợp các bài thơ về thăm Xứ Nghệ hay nhất

1259

Nghệ An là một tỉnh thuộc phía bắc miền Trung. Đây là nơi tận hưởng vẻ đẹp thiên nhiên như một bức tranh sống động. Ngoài ra, đây là vùng đất đã đặt nền móng cho sự nảy sinh của nhiều danh nhân lịch sử, những người xuất sắc trong lĩnh vực khoa bảng, khoa học và văn hóa. Đặc biệt, Nghệ An gắn liền với tên tuổi của Chủ tịch Hồ Chí Minh, vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam. Quê hương này cũng trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều bài thơ tuyệt vời, trong đó có chùm thơ Về Thăm Xứ Nghệ nổi bật. Hãy cùng VanHoc.net tham khảo ngay nhé!

Giới thiệu về Nghệ An – Non xanh nước biếc, đậm tình người

Nghệ An là một tỉnh thuộc miền Trung Bắc, tọa lạc với cảnh quan thiên nhiên hữu tình như bức tranh. Không chỉ là nơi đã sinh ra nhiều danh nhân lịch sử, nhà khoa bảng, và nhà khoa học, Nghệ An còn là quê hương của những tên tuổi văn hóa nổi danh như Mai Hắc Đế và nhà thơ Hồ Xuân Hương. Đặc biệt, đây là quê hương của Chủ tịch Hồ Chí Minh, nhân vật lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam, một nhà yêu nước lớn, một anh hùng giải phóng dân tộc.

Văn hóa Nghệ An, như nhiều tỉnh thành khác của Việt Nam, đa dạng và phong phú. Với sự sống cùng nhau của nhiều dân tộc, mỗi tộc người mang đến đây không chỉ ngôn ngữ riêng mà còn là văn hóa truyền thống độc đáo. Nghệ An được biết đến là địa điểm của nền văn hóa dân gian đặc sắc với các hình thức như điệu hò, hát phường vải, hát đò đưa.

Nghệ An còn nổi tiếng với các lễ hội truyền thống như Cầu Ngư, Rước hến, Đua thuyền, nơi những sự kiện lịch sử được tái hiện như đêm đền Cuông, lễ hội làng Vạn Lộc và làng Sen. Còn ở vùng núi, lễ hội Hang Bua, Xàng Khan, Mừng nhà mới và Uống rượu cần đều là những nét đặc trưng của văn hóa lễ hội nơi đây.

Người Nghệ được mô tả bằng những từ ngữ như đoàn kết, gan góc, quyết liệt, cần cù, tiết kiệm, thẳng thắn, chân thành, chung thủy, hiếu học. Những phẩm chất này không chỉ là đặc trưng của người Nghệ mà còn là biểu hiện sâu sắc và đậm nét hơn. Sự đoàn kết và gan góc của họ hiển nhiên khi đối mặt với khó khăn. Tình yêu thương và lòng hiếu học của họ trở nên hết mình, đến mức quên mình.

Nghệ An giữ gìn nhiều di tích lịch sử, danh lam thắng cảnh rộng lớn và các lễ hội văn hóa truyền thống, tất cả đều là những yếu tố thuận lợi, đưa du lịch Nghệ An trên con đường phát triển.

1. Bài thơ Về Thăm Xứ Nghệ

“Đường vô xứ Nghệ quanh quanh

Non xanh nước biếc như tranh họa đồ…”

Câu ca ai hát từ xưa

Ngàn năm đến tận bây giờ vẫn xanh

Núi Hồng khí phách xây thành

Sông Lam uốn lượn ôm quanh xóm làng

Linh thiêng Đại Tuệ ngân vang

Nam Đàn quê Bác sang trang sử hồng

Hưng Nguyên thửa ấy công nông

Mười Hai Tháng Chín cờ hồng tung bay

Truông Bồn sững sững nơi đây

Mười ba liệt sĩ ra tay diệt thù

Về đây tắm biển Cửa Lò

Ghé qua Cửa Hội câu hò Mới Trang

Công nghiệp Nam Cấm âm vang

Ai về Bãi Lữ dịu dàng biển xanh

Đảo Chè soi bóng long lanh

Thanh Chương đất học nổi danh bao đời

Hãy lên Phù Mát rong chơi

Có rừng, có suối cho người tắm tiên

Con Cuông trăng sáng hơn đèn

Miền Tây xứ Nghệ nơi miền núi cao

Kỳ Sơn giáp nước bạn Lào

Tương Dương cảnh đẹp núi cao mây vờn

Thắp hương đền Quả đền Cờn

Viếng đền Bạch Mã tâm hồn thảnh thơi

Đền Cuông vẻ đẹp rạng ngời

Mỹ Châu Trọng Thủy cuộc đời còn ghi

Nhớ qua Phủ Diễn, Phủ Quỳ

Phồn vinh tấp nập dẫu đi chẳng rời

Trùng phùng phong cảnh dạo chơi

Non xanh nước biếc cuộc đời thêm xuân.

Qua sông Hà Tĩnh rất gần

Nhịp cầu Bến Thủy tình thân một nhà

Truyện Kiều là áng thi ca

Nguyễn Du vang bóng chói lòa sử xanh

Nghi Xuân dải đất nghĩa tình

Ngã ba Đồng Lộc chiến chinh một thời

Mười cô gái trẻ xanh tươi

Quên mình vì nước cho đời bình yên

Đức Thọ đất đỗ Trạng nguyên

Thạch Hà xin hãy viếng đền Chiêu Trưng

Cẩm Xuyên sao bạn chưa từng

Thiên Cầm núi gọi biển cùng hát ca

Sóng xanh vỗ mãi bến bờ

Trời đàn ai hát mộng mơ giữa đời

Kỳ Anh núi dựng giữa trời

Đèo Ngang vượn hú một thời vắng teo

Vũng Áng quê hết đói nghèo

Về đền Bà Hải xin keo ấm lòng

Lao xao trên bộ dưới sông

Hương Khê rừng núi thông cùng hát đưa

Về đây hoa bưởi hoa mua

Ngàn Sâu, Ngàn Phố đang chờ đợi anh

Hương Sơn hoa trái ngọt lành

Ngày đi còn nhớ hương chanh mẹ thầy

Hương tích cổ tự ai hay

Xin về Can Lộc mùa này còn xuân

Qua hồ Trại Tiểu dừng chân

Xôi gà, lợn Mán tình thân đậm đà

Kẻ Gỗ hồ nước bao la

Chung tay đào đắp đôi ta một thời

Sông La soi bóng mây trời

Trôi về phía biển chung đời dòng Lam

Hai bờ Ví Dặm ngân vang

Trên thuyền dưới bến rộn ràng đối ca

Niềm vui trời đất giao hòa

Mau về Nghệ Tĩnh cùng ta hát mừng…

2. Thăm quê bác – Nguyễn Như

Dòng sông Lam trong xanh bát ngát

Đường Nam Đàn rợp mát bóng cây

Hôm nay con đã về đây

Thăm quê hương Bác giữa ngày tháng năm

 

Kia cánh võng Người nằm thuở nhỏ

Vẳng câu ca lúc đó mẹ ru

Yêu sao mảnh đất Hoàng Trù

Lúa xanh gió hát vi vu sáo diều

 

Điệu ví dặm bao điều gắm gửi

Tiếng thoi đưa khung cửi còn vang

Mái tranh đón ánh nắng vàng

Bờ rào dâm bụt bên hàng cây cau

 

Gốc mít cũ đằng sau trĩu quả

Nước giếng xinh xếp đá trong veo

Làng Sen ngày ấy quê nghèo

Lò rèn đầu ngõ lửa reo rực hồng

 

Hình bóng Bác in trong mọi thứ

Hòa quyện vào quá khứ tương lai

Đường đi phía trước còn dài

Chúng con quyết vượt chông gai không lùi

 

Đất nước mình mừng vui đổi mới

Đang đồng lòng vươn tới phồn vinh

Tự do độc lập hòa bình

Món quà nhân dịp ngày sinh dâng Người.

3. Cụ già 120 tuổi – Hồ Chí Minh

Ở xã Nghi Thuận

Tại tỉnh Nghệ An

Cụ Hà Văn Quận

Thọ trăm hai tuổi

Vẫn còn mạnh giỏi

Đan lát liền tay

Con cái chín người

Nay còn một gái

Năm mươi tám tuổi

Cháu chắt một đàn

Cụ là công giáo nông dân

Bao nhiêu tuổi thọ, cơ hành bấy nhiêu

Phát động quần chúng

Nông dân tố khổ

Tham gia tiểu tổ

Cụ tố rất hăng

Công tác đấu tranh

Cả nhà tích cực

Dân làng mến phục

Nông hội hoan nghênh

Từ này đừng cái thênh thênh

Nông dân lao động vươn mình đứng lên

Khu uỷ báo cáo

Chính phủ Trung ương

Hồ Chủ Tịch thương

Viết thư thăm cụ

Và tặng áo lụa

Với chiếc huy chương

Tuổi già đến lúc vinh quang

Người cày có ruộng, thiên đường là đây.

Cụ già 120 tuổi - Hồ Chí Minh

4. Gửi người xứ Nghệ – Nguyễn Đình Xuân

Theo em anh về xứ Nghệ

Đi dọc dòng sông Lam

Gương nước soi lòng trong vắt

Xa xăm vọng về câu hát

Ví dặm giận thương…

 

Anh nghe em không ngược Lường (*)

Lại trót phải lòng giọng nói

Dùng dằng câu hò ngang chiều vời vợi

Để hoa nở, đò đầy sang sông. (**)

 

Thương khúc cầu Dùng Thanh Chương

Nắng qua Đô Lương anh về lèn Bút

Ủ thơm gió Lào cả mùa dưa nhút

Còn nao lòng người đi xa.

 

Anh về làng Sen bằng điệu dân ca

Nếp nhà xưa thời ấu thơ Người ở

Ngọt tương Nam Đàn nếm một lần đã nhớ

Nghe thân quen mô, tê, răng, rứa dịu dàng.

 

Ngược truông Vên anh lên Nghĩa Đàn

Rú Ấm, hang Bua gió ngàn thăm thẳm

Đêm gối sương nghiêng trời Nậm Cắn

Mơ bến sông trăng ngân khúc đò đưa…

 

Tìm dấu sao la trên Pù Mát hoang sơ

Nghe đá kể Trường Sơn heo hút gió

Bom dội một thời còn ai nhắc nhớ

Những ga Vinh, Bến Thủy, Truông Bồn…

 

Xốn xang cùng em trước biển sóng cồn

Cửa Hội, Cửa Lò, Hòn Ngư, Hòn Mắt

Chiều trải nắng cát trườn mình trắng ngát

Xứ Nghệ trong anh trăng mật với thời gian…

5. Về xứ Nghệ cùng em – Phạm Tuyết

Nếu có dịp mời anh về xứ nghệ

Thăm quê em miền đất mẹ anh hùng

Mùa hạ về thời tiết nắng như nung

Bao cảnh đẹp thêm nhớ nhung dịu vợi

 

Biển Cửa Lò một mùa hè sắp tới

Nước trong xanh nơi nghỉ mát tuyệt trần

Đến thành vinh mời bạn hãy dừng chân

Khu giải trí và tượng đài của bác

 

Nghe đâu đây bao lời ca khúc nhạc

Câu giận thương sao da diết cõi lòng

Dòng sông lam ôi ngày nhớ, đêm mong

Của tuổi thơ gắn liền bao kỷ niệm

 

Về Kim Liên nơi quê hương của Bác

Mảnh đất nghèo đã nuôi chí anh hùng

Đến một lần trong lòng lại nhớ nhung

Cô thuyết minh trông thật là xinh đẹp

 

Nếu điều kiện thời gian mà cho phép

Lên thanh chương ta lại ngắm đồi chè

Đã lên đó nhớ ghé truông bồn nghe

Nơi huyền thoại đã đi vào lịch sử

 

Đất xứ nghệ níu chân người viễn xứ

Ai tới thăm sẽ nhớ mãi suốt đời

Quê em nghèo nhưng cảnh vật vui tươi

Đến đây rồi nhớ tình người xứ nghệ.

6. Nắng gió quê bà – Lữ Giang

Cái nắng quê bà

Cái nắng khu tư

Cái nắng hè xứ Nghệ

Cháu đi trên cát bể

Ngỡ là sương trắng bay

Cháu ở trên đồi cây

Thấy bốn bề rực lửa

Không gian mang đầy bụi gió

Gió tung bờm như ngựa phi

 

Cháu đi từ ga Giát, ga Si

Vào Vinh, Bến Thuỷ

Chưa thấy miền nào nhiều gió thế

Có hôm trời không động bể

Xanh rất êm… rất êm

 

Nhưng quê bà lại chẳng bình yên

Vẻ lặng lẽ của trời khác cơn bão bùng của đất

Đất dưới đường bay lũ giặc

Nham nhở, tả tơi

Đất nói ít lời

Mà nhiều hy sinh, chịu đựng

 

Hết bom thù nắng càng chói chang

Cháu lại về tắm nắng quê hương

Nắng cho dừa trái ngọt

Nắng cho vườn cam Nghi Lộc

Quả rúc trên cành

Ô hay… cái nắng vườn đang đỏ hóa xanh

Nắng gọi mùa gặt hái

Nắng đầu thôn, cuối bãi

Vợ cháu cười hồng đôi môi

 

Cháu biết trong gió xoáy của trời

Trong mênh mông nắng và cát bụi

Người quê mình lầm lũi

Làm nên sự sống, bà ơi.

7. Anh về thăm quê em – Violet Hoa

Anh sẽ về thăm xứ Nghệ quê em

Có dòng Lam êm đềm như dải lụa

Uốn cong mình quanh nương ngô bãi lúa

Con thuyền nan nhẹ khua nước trên sông

 

Quê hương em còn đó những chiến công

Đã khắc ghi trong trang vàng lịch sử

Bao đời nay lưu truyền và gìn giữ

Đến mai sau và mãi mãi muôn đời

 

Đến quê em anh càng thấy tuyệt vời

Được thưởng thức những lời ca ví dặm

Nghe xao động bởi tình người đằm thắm

Ngọt ngào sao yêu lắm đúng không em

 

Về quê em anh nhớ từng cái tên

Kìa Thanh Chương hay Nghi An, Nghi Lộc

Anh nhớ từng ngọn đèo và con dốc

Nhớ con người khó nhọc cũng vượt qua

 

Người quê em ôi biết mấy chan hòa

Trong gian khó vẫn chói lòa ánh thép

Cả tấm lòng người nơi đây thật đẹp

Luôn bao dung và chung thủy, chuyên cần….

 

Anh ước muốn về cùng em một lần

Thăm Đảo chè khi mùa xuân nắng ấm

Ta cùng nhau chụp tấm hình lưu niệm

Tình quê hương luôn tiếp bước đường dài…

Anh về thăm quê em - Violet Hoa

8. Ví dặm thương – Phan Thế Cải

Mặc ai giận, mặc ai thương nỏ biết

Tôi vẫn yêu câu ví dặm ngàn đời

Câu ví của ông bà mộc mạc

Tôi lớn dần cùng với tiếng đưa nôi

 

Nước sông Lam có lúc trong, lúc đục

Cuộc đời người có lúc nhục, lúc vinh

Ơi câu ví qua thời gian chắt lọc

Bạn đời ơi xin chớ phụ tình…

 

Cơm em ăn bát ăn, bát để

Đũa em so đôi đứng, đôi nằm

Tình yêu hỡi em bất chấp roi vọt

Dẫu biết rằng “Phụ tử tình thâm”

 

Biết tính anh thường hay nông nổi

Phải ngăn anh không đi chuyến ngược Lường

Ơi câu ví đầm đìa nước mắt

Ai nỡ lòng bạc bẽo với người thương

 

Vẫn muối mặn gừng cay thuở ấy

Người xưa trao câu ví thật lòng

Trao nhân nghĩa chẳng thể nào đánh mất

Để ngàn đời hoá núi, nên sông

 

Câu ví thấm vào cây vào đất

Cây xanh tươi và đất mỡ màu

Câu ví lặn vào trăng, vào nước

Để ngàn đời trăng nước yêu nhau

 

Câu ví gợi quả cà, quả ớt

Gợi vệt bùn trên chiếc áo nâu

Ơi câu ví một thời tôi thổn thức

Đêm Trường Sơn trăng mắc võng hai đầu

 

 

Câu ví đượm buồn vui đau khổ

Giống người dân xứ Nghệ ngàn đời

Câu ví dạy tôi biết ăn, biết ở

Như ông bà, cha mẹ, làng tôi.

9. Mời em về xứ Nghệ – Hồ Như

Nghe ví dặm ngọt ngào xứ Nghệ

Rạo rực lòng đâu dễ mờ phai

Hồn quê thắm đượm trãi dài

Thương miền đất mẹ trúc mai nặng lòng

 

Người xứ Nghệ vẫn mong hội nhập

Chẳng so bì đất thấp trời cao

Nghĩa tình sau trước dạt dào

Tình sâu muối mặn, tâm giao cay gừng

 

Yêu thắm thiết “người dưng” trọn vẹn

Lửa nhiệt tình sẵn bén duyên cơ

Yêu nhau chín đợi mười chờ

Trăm thương ngàn nhớ bến bờ nào so

 

Em về nhé bến đò ngày ấy

Nâng duyên mình lên mấy tầm cao

Quê nghèo tình nghĩa ngọt ngào

Vẫn mong vẫn đợi để trao ân tình

 

Lời hẹn ước đinh ninh nguyện giữ

Yêu nhau rồi trọn chữ thủy chung

Hợp duyên tình mãi tương phùng

Theo anh về nhé ta chung tình đời.

10. Đi thuyền trên Sông Lam – Phan Quốc Bình

Ngồi thuyền lướt sông Lam

uống ngụm nước sông Lam

sóng ùa về vồn vã

vỗ vào thuyền lan man…

quê hương ngày tiễn tôi

cồn cào trời gió thổi

có phải tháng năm xa

núi đăm đăm ngóng đợi ?

sông đung đưa như võng

nghe xa thẳm trong hồn

êm lời ru của mẹ

bay lượn trời tuổi thơ

Kỷ niệm đầu cuộc đời

như hương bay chẳng khuất

dù đi hết đường dài

vẫn quay về phảng phất…

11. Người Con Gái Sông La – Nguyễn Đình Huân

Có phải em người con gái sông La

Nghe giọng nói sao đậm đà xứ Nghệ.

Câu ví dặm răng mà thương đến thế.

Có đi mô nhớ quê mẹ quay về.

 

Xứ Nghệ ân tình dòng nước sông quê.

Có nhút tương có nước chè đậm chát.

Phương trời xa nghe ngọt ngào câu hát.

Ví dặm câu hò dào dạt tình ca.

 

Có phải em người con gái sông La

Con sông quê luôn hiền hoà uốn khúc.

Dù đi xa vẫn mang theo ký ức.

Xưa một thời ta cơ cực bên nhau.

 

Núi Hồng Lĩnh vẫn xanh thắm một màu.

Dòng sông Lam mãi nặng sâu tình nghĩa.

Bãi biển Thiên Cầm hồng hoang tráng lệ.

Vũng Áng công trình sức trẻ vươn lên.

 

Sông La ơi nhớ mãi một cái tên.

Anh muốn cùng em về bên sông vắng.

Chiều mùa đông ta mang theo chút nắng.

Sưởi ấm lòng mình sâu nặng tình ta.

12. Được Không Anh? – Phan Trọng Tiến

Em muốn về xứ Nghệ được không anh?

Nơi mãnh đất ngọt lành dòng sữa mẹ

Nơi xứ sở bao đời nay vẫn thế

Sâu nặng nghĩa tình xứ Nghệ miền Trung

 

Xứ Nghệ quê nghèo em có biết không?

Suốt tháng quanh năm mưa dầu nắng dãi

Buốt lạnh đông về ruột gan tê tái

Rát bỏng hè sang cháy sạm mặt mày

 

Người xứ Nghệ thiếu ấm áp nồng say

Chỉ được cái gừng cay và muối mặn

Chỉ được cái chân thành và thẳng thắn

Không nhẹ nhàng và lãng mạn đâu em

 

Em biết rồi anh chớ có nói thêm

Mà em giận và em hờn anh đấy

Cứ cho em về rồi anh sẽ thấy

Sức mạnh ái tình nó lớn nhường bao

 

Được anh yêu em rất đỗi tự hào

Đơn giản thế sao anh không biết vậy?

Cây tình yêu sắp đến ngày kết trái

Xứ Nghệ ân tình ta mãi bên nhau.

13. Về Nghệ An – Thủy Tiên

Anh vẫn kể quê mình đẹp lắm

Đất Nghệ An say đắm lòng người

Nhìn xem sông núi rạng ngời

Nơi này hào kiệt các thời dội vang.

 

Huyện Nam Đàn, Bội Châu quật khởi

Gọi đồng bào tiến tới Đông Du

Ghé Kim Liên, đến Hoàng Trù

Nhà tranh tiếng mẹ hời ru quê Người.

 

Làng Sen vẫn bồi hồi tưởng nhớ

Mái rạ nghèo từ thủa ấu thơ

Khởi nguồn chí lớn cơ đồ

Vang rền thế giới Bác Hồ ở đây.

 

Hưng Nguyên huyện bề dày cách mạng

Lê Hồng Phong theo Đảng kiên cường

Minh Khai người vợ đảm đương

Anh hùng chớ kể, má hường nào thua.

 

Thanh Chương đó đang mùa mít rộ

Món nhút ngon bỡ ngỡ lần đầu

Nam Đàn tương chấm là câu

Đặc biệt hàng đầu hai món vào thơ.

 

Kể tiếp nữa ngẩn ngơ người ạ

Là miến lươn nay đã vang xa

Địa cầu cũng được đi qua

Anh nhớ làm quà cho bé nghe không?

 

Biển Cửa Lò nhìn trông lộng lẫy

Thúng khơi xa mực nháy tràn trề

Đậm đà vị ngọt hương quê

Ghẹ cua, tôm, cá, cứ về thuyền anh.

 

Chuột Yên Thành cũng thời đặc sắc

Uốn sữa tươi TH (TH True Milk) tuyệt vời

Mời em đầy đủ no xơi

Ta cùng ca hát vài lời tình quê.

 

Điệu ví dặm chết mê anh ạ!

Giận mà thương yêu quá tình người

Sông quê khúc hát gọi mời

Thuyền anh neo đậu là nơi bến tình.

 

Thành Vinh đó quê mình xứ Nghệ

Nón bài thơ dành để tặng em

Quảng trường dựng, Đại học lên

Mát phù sinh thái là tên chốn về.

 

Lời mời gọi về quê anh đấy

Em theo chàng mái đẩy chèo đưa

Nghệ An yêu mấy cho vừa

Con người, cảnh vật nay xưa đều tình.

14. Xứ Nghệ Quê Tôi – Phạm Chiến

Ôi xứ Nghệ!…miền trung nắng gió

Thổn thức lòng, như gõ giấc mơ

Bao nhiêu nỗi nhớ xô bờ

Nghệ An yêu dấu nên thơ trữ tình

 

Nơi mảnh đất, thành Vinh sáng chói

Khí thiêng hùng, chiếu rọi non sông

Xứng danh con lạc cháu hồng

Sách lưu, sử chép, chiến công hào hùng

 

Đây vị tướng, Quang Trung – Nguyễn Huệ

Vị vua tài, lắm kế, đức cao

Quê tôi còn lắm anh hào

Địa linh nhân kiệt không đâu sáng bằng

 

Tượng đài Bác hiên ngang sừng sững

Dù bão giông, vẫn vững đất trời

Người là gương sáng muôn nơi

Để bao thế hệ đời đời noi theo

 

Ôi xứ Nghệ, còn nghèo vất vả

Nguyện trong lòng cũng chả thể quên

Quê hương hai tiếng mẹ hiền

Cho ta sức sống niềm tin cuộc đời

 

Mời bạn ghé, vào chơi xứ Nghệ

Để hiểu hơn, ý chí con người

Ai ai mặt cũng vui tươi

Hân hoan chào đón, xin mời vô thăm!…

15. Cung Buồn Xứ Nghệ – Nguyễn Nhật

Còn đâu kinh thành tráng lệ

Ta nhìn chẳng thấy Vạn An

Ngỡ ngàng hồn Mai Thúc Đế

Sầu thương lũ cuốn Nam Đàn

 

Phượng Hoàng Trung Đô ải trấn

Giờ đây mưa gió mịt mùng

Xuân Hoà trong cơn lận đận

Ông Trời đã phụ Quang Trung

 

Con Cuông quê nghèo ngập úng

Lam Giang nước chẳng xanh màu

Cả đời siêng năng làm lụng

Mẹ còn sót lại nỗi đau

 

Con chim không còn chổ đậu

Chẳng nơi em Thái múa xoè

Người tình nơi xa có thấu

Cung buồn xứ Nghệ ai nghe!

Trên đây là những tác phẩm thơ tuyệt vời, hô vang về Nghệ An. Mặc dù vùng đất này đối mặt với điều kiện thời tiết khắc nghiệt, nơi đây bị nắng Lào ấm áp, gió Lào mang theo hơi bỏng rát, còn mưa thường đưa đến đất thối, cát đen, không kể đến những cơn lụt quét hoành hành.

Tuy nhiên, Nghệ An lại là nơi sinh sống của những con người kiên cường, những tấm gương đẹp nhắc nhau về tinh thần “muối mặn gừng cay”, họ có quyết tâm vượt qua mọi khó khăn để nâng cao cuộc sống và vươn lên.

Vậy là VanHoc.net đã chia sẻ đến bạn những bài thơ về thăm Xứ Nghệ hay nhất. Hy vọng sẽ giúp bạn lựa chọn được bài thơ mình yêu thích. Nếu bạn có những đóng góp hoặc chia sẻ nào của bài thơ về thăm Xứ Nghệ thì đừng quên để lại bình luận dưới đây nhé!

5 ( 1 bình chọn )

Văn Học – Blog Văn Học Việt Nam và Thế Giới

https://vanhoc.net
Văn Học (VanHoc.Net) - Trang web văn học online, nơi chia sẻ nhiều bài viết hay về văn học - nghệ thuật, các tác phẩm văn học Việt Nam và thế giới,...và nhiều thông tin bổ ích,hấp dẫn!

Bài viết liên quan

Bài viết mới

Xem thêm