“Một lít nước mắt” là cuốn nhật ký đầy đau thương của Kito Aya, một cô gái với cuộc đời đầy đau thương, tuy nhiên dù cuộc sống có đối xử tệ bạc với Kito Aya ra sao thì cô vẫn lạc quan trong mọi hoàn cảnh. Điều này vừa khiến mọi người đau lòng và ngưỡng mộ cô. Một Cô chiến đấu với căn bệnh quái ác của mình bằng những dòng nhật ký ghi chép đầy đủ, tỉ mỉ lại mọi thứ và sau này nó được xuất bản thành sách với cái tên “Một lít nước mắt”
Một lít nước mắt – câu chuyện cảm động về Kito Aya
Một tâm hồn nhạy cảm.
Một gia đình ấm áp
Một căn bệnh hiểm nghèo
Một cơ thể tật nguyền.
Chúng ta sẽ khó có thể hình dung được một cô gái ở độ tuổi đẹp nhất đời người lại phải đối diện với “Án tử” của cuộc đời mình. Với Kito Aya việc đi lại bình thường như bao người giống như một ước mơ. Trong hơn 6 năm viết nhật ký kể lại hành trình ấy của mình, Kito Aya đã luôn mạnh mẽ, dũng cảm để đối diện với cuộc đời đang ngày càng bị thu hẹp lại của mình. Nước mắt, cơ thể bị tật nguyền không phải là thứ đánh gục Kito Aya mà nó chính là thứ vực dậy cô gái này.
Ở tuổi 15 vô lo vô nghĩ, nhiều bạn trẻ còn mải mê với những rung động đầu đời, với nhiều ước mơ hoài bão khác nhau…. thì Aya lại không may mắn có được cơ hội trải nghiệm tuổi thanh xuân như những bạn đồng trang lứa. Với một người, chuyện đi đứng là điều cơ bản và dễ thực hiện nhất thế nhưng Aya thì khác, cô được chẩn đoán mắc bệnh thoái hóa dây thần kinh tiểu não đây là một căn bệnh vô cùng nguy hiểm, nó khiến cho người mắc phải bệnh dần mất đi những khả năng vận động cơ bản như ăn, uống, đi lại, nói chuyện….
“Lý do tại sao tôi lại chăm chỉ là vì đó là thứ duy nhất mà tôi giỏi giang. Nếu ai đó lấy sự học ra khỏi tôi, tất cả còn lại cũng chỉ là một cơ thể vô dụng. Tôi không muốn điều đó. Có thể là khó nghe, có thể là rất buồn, nhưng thực sự là tôi chẳng quan tâm là mình có ngu ngốc hay không, tôi chỉ muốn một thân thể khỏe mạnh.”
Cô gái Aya với nụ cười tỏa nắng, đáng ra ở độ tuổi này cô phải được trải nghiệm nhiều thứ thú vị, độ tuổi mà cô được thoải mái tự tin nói về ước mơ, hoài bão của mình thì chính căn bệnh quái ác đã cướp đi điều đó. Mọi thứ ngày càng chuyển biến xấu hơn thế nhưng cô gái Aya đầy mạnh mẽ với những dòng nhật ký rất dài, rất sâu sắc truyền động lực sống đến người đọc.
Aya may mắn vì cô có một gia đình luôn yêu thương và ở bên cạnh cô, ngay cả khi cô mệt mỏi nhất. Mẹ của cô là một người mẹ vĩ đại khi đồng hành cùng con mình trong tháng ngày Aya đấu chọi với căn bệnh. Aya không cô đơn vì mẹ và gia đình luôn quan tâm cô rất nhiều.
Thời gian dần trôi qua, khi đôi chân của Aya không thể đi được nữa cô chỉ có thể ngồi xe lăn. Đôi tay của cô cũng trở nên run lẩy bẩy, cô không còn vận động như người bình thường được nữa. Đến việc đơn giản như cầm bút, nói chuyện cũng trở nên khó khăn. Cô gái nhỏ bé ấy phải trải qua vô vàn cảm xúc, cô khóc không ít lần, bởi với Aya được sống là một điều rất ý nghĩa. Mang trong mình căn bệnh quái ác thế nhưng khao khát được sống luôn rực cháy mãnh liệt trong lòng Aya.
Hãy sống, mình muốn hít thật sâu dưới trời xanh
Sống không đơn giản là tồn tại mà sống là cống hiến là sống một cuộc đời ý nghĩa của riêng bạn. Thế nhưng được bao nhiêu người hiểu được ý nghĩa của việc sống hay chúng ta chỉ mải mê vào những thú vui tiêu khiển, chúng ta không biết cách kiềm chế cảm xúc của bản thân, chúng ta sống bằng bản năng mà chẳng có chút ý thức về mọi thứ xung quanh.
Có người nói rằng nếu chán đời bạn hãy vào bệnh viện một ngày, ở nơi ấy các bệnh nhân và bác sĩ đang giành giật sự sống từng phút, từng giây. Họ trân trọng sự sống vô cùng, vì ước mơ của họ chưa thành hiện thực, vì họ muốn sống để cống hiến, vì họ muốn gặp mình ở phiên bản tốt hơn nữa… Thế nhưng không phải ai cũng may mắn để thực hiện những điều mình mong muốn, phải có sức khỏe thì mới làm được. Nếu bạn đang có một cơ thể khỏe mạnh, hãy trân trọng điều đó, đối xử với bản thân dịu dàng hơn, yêu thương cơ thể của mình.
“Mình muốn được như không khí. Một con người tốt bụng đầy lòng trắc ẩn và một khi cô ấy biến mất, mọi người mới nhận ra cô ấy quan trọng với họ đến nhường nào. Mình muốn trở thành một người như vậy.”
Trích đoạn hay trong Một lít nước mắt
Lúc đó, tôi đã nói vài điều thật ngớ ngẩn, tôi không thể tin là mình có thể nói với họ rằng tôi thích tiếng Nhật và tiếng Anh, và rằng tôi kì vọng vào những môn đó rất nhiều, và điểm số của tôi luôn cao nhất lớp như thế nào. Đây có thể là lần cuối tôi kiêu hãnh về điểm số của mình… nó làm tôi trông thật khốn khổ, đáng thương như kẻ cướp nhà băng hay gì đó đại loại vậy.
Dù thế nào thì bạn cũng sẽ chẳng bao giờ có thể biết được mình thông minh cỡ nào chỉ qua điểm số hay những bài kiểm tra. Bác sĩ Kawabashi nói rằng, khi còn là sinh viên, chú ấy là một kẻ luôn phá quấy và sinh sự, ai cũng ghét…
Thậm chí, nếu chỉ thế thôi thì cũng tốt hơn tôi bây giờ rất nhiều rồi, ít nhất thì chú ấy cũng có thứ quý giá nhất đời người: sức khỏe. Mỗi khi nhìn lại cơ thể mình, nghĩ rằng mình còn quá trẻ, tôi lại cảm thấy tủi thân và thế là nước mắt lại rơi. Tôi sẽ chẳng nói về điều gì nữa. Sau khi viết được những gì mình muốn viết, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Lời kết
Khi đọc những dòng nhật ký đầy tâm trạng của Aya chúng ta mới hiểu được sự đau đớn của người bệnh khi biết trước kết cục của mình là gì. Và rồi từ chán nản, bất mãn về cuộc sống chúng ta chuyển sang biết ơn, biết ơn vì bạn còn có một cơ thể khỏe mạnh, có thể đi đến nơi mình muốn đến, gặp người mình muốn gặp và làm những thứ bản thân yêu thích. Những điều này tuy đơn giản lắm nhưng nó lại hạnh phúc biết bao. Hy vọng mỗi chúng ta đều biết ơn vì được sống và cống hiến hết mình vì xã hội.