Trong cuốn sách “Lữ khách ven đường” những câu chuyện được viết giống như cuộc trò chuyện cùng với các em đồng bào Raglai và bên cạnh đó còn là tâm tư của tác giả muốn gửi đến bạn đọc. Cuốn sách có cách viết độc đáo, bài học cuộc sống ý nghĩa thích hợp cho người trẻ.
Cảm nhận về sách
Trong cuộc đời của chúng ta có rất nhiều lữ khách khác nhau, họ đến và rồi họ rời đi, Mỗi người sẽ dạy cho chúng ta bài học khác nhau, đó cũng có thể là khoảnh khắc đẹp trong cuộc đời để chúng ta mang theo đến mãi sau này.
Các cuộc gặp gỡ đều có ý nghĩa của riêng nó, ai đó tồn tại trong cuộc sống của bạn không phải là ngẫu nhiên, vậy nên ở bên nhau được ngày nào hãy trân trọng nhau ngày đó. Cuốn sách “Lữ khách ven đường” muốn gửi đến chúng ta thông điệp, hãy trân trọng khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc sống, đừng để chúng ta chỉ là những người bước qua cuộc đời nhau mà chẳng có bất cứ bài học hay khoảnh khắc ý nghĩa nào.
Với tác giả Tâm An, anh từng tâm sự rằng: “Chúng ta có thể chọn cách trải lòng mình qua con chữ một cách bình dị, chân thực. Văn chương là nơi truyền đạt tiếng lòng của tác giả. Văn nhân là người dùng con chữ để biểu đạt tâm hồn mình. Người ta lớn lên qua thời gian, nhưng sẽ trưởng thành qua những va vấp cuộc đời. Mỗi hành trình trong đời đều nên được ghi lại bằng cách này hay cách khác. Viết là một cách tuyệt vời để bạn trẻ lưu lại dấu ấn, ghi lại hành trình trưởng thành và bộc lộ tiếng lòng của mình.”
Học cách an ủi bản thân
Rồi sau này em sẽ hiểu, cuộc đời ai cũng có khó khăn riêng của họ, họ còn lo chưa xong thì làm gì đến lượt họ lo cho em. Khó khăn của mình thì mình phải tự giải quyết thôi, chuyện của mình người khác không trải qua, họ làm sao thấu được? Chuyện của mình người khác chỉ nghe loáng thoáng qua, họ làm sao cảm nhận sâu được. Suy cho cùng, trưởng thành là hành trình “một mình”, có những người đứng bên lề cuộc đời của em nhưng họ lại tỏ ra rất hiểu cuộc đời của em vậy. Mình không thể can thiệp vào suy nghĩ của người khác, có những chuyện mình chỉ có thể chấp nhận thôi…
Em phải biết rằng, hành trình trưởng thành không bao giờ là giản đơn, những hào nhoáng bên ngoài hay trên mạng xã hội là tất cả những điều gì tốt đẹp nhất mà người khác muốn em nhìn thấy thôi. Thực tế, đằng sau những hình ảnh lung linh tốt đẹp ấy là cuộc sống khó khăn không ai có thể biết được. Vậy nên, em có khó khăn của em, người khác có nỗi bận tâm riêng của họ. Mình lớn rồi, mình tự lập thôi. Cuộc sống của ai thì người đó giải quyết!
“Sau này em khôn lớn, phải hiểu được rằng, trăm vạn lần đừng kể bí mật cho gió, bởi vì cơn gió ấy sẽ mang khắp cả khu rừng hò reo. Đấy không phải là hiệu ứng tìm kiếm sự đồng điệu, mà là lan truyền trong tò mò thỏa mãn sự khát khao câu chuyện. Họ chỉ muốn biết kết quả câu chuyện của em ra sao, chứ không quan tâm em đã trải qua như thế nào trong câu chuyện ấy.
Ngay cả cái bóng, còn bỏ mình lúc gió bão mưa giông, thì hỏi làm gì có ai tình nguyện lắng nghe những câu chuyện của mình!
Cuộc đời của mình không phải cuốn sách có nhiều chương, họ cũng không phải là độc giả. Vậy nên phải học cách tự an ủi bản thân mình!”
Nhân lúc còn trẻ hãy làm điều em muốn
Khi con người ta ở tuổi xế chiều cũng là lúc người ta nghĩ nhiều nhất về tuổi trẻ. Đó là những khoảnh khắc đáng nhớ hay là những tiếc nuối đều phụ thuộc vào việc em có dám làm hay không mà thôi. Còn trẻ, đừng sợ hãi cũng đừng chần chừ quá nhiều. Bởi sau này, thời gian không quay trở lại, em sẽ tiếc nuối vì điều đó.
Có một vài nơi sau này có tiền cũng chẳng có đủ thời gian để đến, hiện tại chúng ta có tuổi trẻ vậy nên hãy nhân cơ hội này đến nơi mình muốn đến, chụp với nhau những tấm ảnh, viết thật nhiều thứ hay ho về tuổi trẻ để sau này khi muốn xem lại, khi nhớ về tuổi trẻ chúng ta sẽ mỉm cười vì đã sống hết mình.
“Nhân lúc mình còn trẻ, cứ đến một vài nơi, nhâm nhi vài hương vị, chụp với nhau vài tấm hình, để mai sau khi xế chiều sẽ không vấn vương hối tiếc. Bởi vì, mỗi giờ mỗi phút mình trân trọng nhau, lại là khoảnh khắc tươi đẹp nhất mà cuộc sống này ban tặng.”
Sự hiện diện của mỗi người đều là điều đặc biệt
Chúng ta được sinh ra và lớn lên trên cuộc đời này, không ai giống ai, mỗi người đều có giá trị của riêng mình. Người khác có thể xem thường em, có thể không thích em nhưng bản thân em đặc biệt phải yêu thương chính mình. Sự xuất hiện của em trên cõi đời này giống như một kỳ tích vậy, em hãy biến những tháng ngày mình được sống trở nên ý nghĩa hơn.
Một lúc nào đó, có một vài chuyện khiến em đau lòng, khiến em thất vọng thế nhưng đừng để nó khiến em phải bỏ cuộc. Chúng ta cùng nỗ lực để mỗi ngày trôi qua trở nên vui vẻ và thành công hơn.
“Chúng ta hiện diện trên cõi đời này đều mang trong mình một giá trị riêng biệt, đừng vì hoàn cảnh hay vì một ai đó mà hạ thấp bản thân để rồi mất đi phần giá trị cao quý vốn có. Rồi em xem, một lúc nào đó vội vã, bản thân đã bị vùi dập không thương tiếc cũng chỉ vì để làm hài lòng nhau!”
Trích đoạn hay trong sách Lữ khách ven đường
Chợt nghĩ, hoa cỏ nhân gian thật vội vàng, người chưa kịp đến đã vội tan. Nhưng chúng ta cứ sống dốc hết cả một cuộc đời ngắn ngủi, thì chắc có lẽ đến một lúc nào đó mình lại cảm thấy ấm một lần gặp gỡ. Có lẽ vậy!
Thời gian tích tắc trôi, cũng viết nên bao bản hòa ca mà ca từ chính là những xúc cảm từng có. Trong lúc cô đơn, lúc tương phùng hay lúc biệt ly những xúc cảm ấy đều hóa thành thanh âm vang vọng trong thinh không vô tận…
Hoa anh đào nở rộ hai bên đường, lắng nghe một bản nhạc cũ kỹ. Băng qua dòng người hối hả, anh lại hiểu rằng trên đời này, mọi cuộc gặp gỡ, mọi câu chuyện xyar ra đều là sắp đặt sẵn. Vậy cho nên, chúng ta cứ an nhiên, bởi số phận đã an bài!
Năm tháng tĩnh lặng trôi, bầu trời rực rỡ nhất chẳng bao giờ còn mãi. Huống hồ chi, người mà mình yêu thương nhất trên cuộc đời, từ giã hồng tần tươi đẹp nằm cô độc dưới tấc đất lạnh, lâu lâu có cánh chim rừng dừng chân đậu bên cạnh, hót vài tiếng rồi bay đi!
Lời kết
Lữ khách ven đường – hy vọng những người trẻ như chúng ta sẽ không bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc ý nghĩa nào của cuộc đời. Bởi sự sống rất quý giá, hãy trân trọng mọi khoảnh khắc và những lữ khách đến và đi trong cuộc đời bạn.