“Hãy yêu quý bản thân thật nhiều, thế gian cần sự hiện diện đẹp đẽ như bạn.” Khi chúng ta yêu thương bản thân, cuộc sống cũng sẽ tốt đẹp lên. Cuốn sách “Ngày nắng đem nỗi buồn ra phơi” sẽ giúp người trẻ có những giây phút sống chậm lại, chiêm nghiệm lại mọi thứ và trở thành người lớn hạnh phúc.
Cảm nhận về sách
Hóa ra làm mẹ là một công việc toàn thời gian
Mẹ cũng từng là cô gái có nhiều ước mơ muốn theo đuổi, thế nhưng từ khi có con mẹ đành gác lại ước mơ của mình. Cho đến thời điểm hiện tại, nếu hỏi mẹ có ước mơ gì thì mẹ chỉ trả lời qua loa cho có hoặc câu trả lời sẽ là lo cho con cái chu toàn là mẹ hạnh phúc rồi.
Mẹ mong cho những đứa con của mẹ có công việc ổn định, làm việc không vất vả như công việc chân tay của mẹ. Mẹ mong con tìm được một người yêu thương mình thật lòng, sau đó có cuộc sống viên mãn. Mong ước của mẹ giản dị như thế đấy, mẹ chẳng ước mơ gì cho cuộc đời của mẹ.
Thời gian trôi qua, không ai có thể níu giữ. Mẹ già đi, mẹ chẳng còn nhiều sức khỏe để đi đến khắp nơi, thế nhưng con vẫn mong công việc toàn thời gian này của mẹ kéo dài mãi mãi, để mẹ có thể ở bên cạnh con cái lâu ơi là lâu. Chỉ khi trưởng thành, nếm trải đủ mọi khó khăn trên đời này mới thấu hiểu được sự vất vả của mẹ.
“Có lẽ khi làm mẹ, người ta đều quên đi việc phải nghĩ đến bản thân. Thế nhưng, mình thật lòng mong mẹ dành lương thưởng và kỳ nghỉ phép cho chính mình, mong mẹ không cần lúc nào cũng lo nghĩ. Mình muốn mẹ biết rằng, mẹ đã làm rất tốt công việc toàn thời gian này rồi, nhờ mẹ mà mình đã lớn lên khỏe mạnh, trở thành người tốt và được nhiều người yêu thương giúp đỡ ra sao. Dù cuộc sống không thể tránh khỏi thăng trầm, khó khăn và vấp ngã, nhưng nhờ có mẹ đã nuôi dạy mình thật tốt, mình đã có thể mạnh mẽ vượt qua tất cả.”
Mọi cuộc gặp gỡ trên thế gian này đều là định mệnh
Có nhiều lúc, ngẫm về chuyện của quá khứ chúng ta thường trách cứ định mệnh, tại sao lại để cho mình gặp người này người kia để phải ôm trọn đau khổ. Có những ký ức chẳng tốt đẹp gì cả, chỉ cần nghĩ lại là thấy mệt mỏi. Thế nhưng, nếu cứ tốt đẹp, hạnh phúc mãi thì cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa nữa.
Một người từng bước vào cuộc sống của ta, dù tốt hay xấu họ đều sẽ giúp chúng ta nhận ra một bài học nào đó. Có thể ở thời điểm hiện tại bạn bị tổn thương sâu sắc, nhưng sau này khi nhìn lại, bạn sẽ hiểu được giá trị của nỗi đau đó. Vậy nên những người đối xử tốt với mình hãy trân trọng họ, người không tốt với mình hãy xem như đó là một bài học dạy ta trưởng thành. Nghĩ vậy cho nhẹ lòng.
Quá khứ qua đi, hiện tại mới là điều quan trọng nhất, tương lai phía trước vẫn chưa đến vậy nên mình cứ sống vui vẻ ở hiện tại là tốt rồi.
Trong thiền ngữ Ấn Độ có 4 câu như thế này:
“Bất kể bạn gặp ai, đó đều là người bạn cần gặp.
Bất kể xảy ra chuyện gì, đó đều là chuyện nhất định phải xảy ra.
Bất kể chuyện bắt đầu từ đâu, đó đều là thời điểm thích hợp.
Bất kể là chuyện gì, đã qua chính là đã qua.”
Đừng cố yêu một người khiến cả trái tim lẫn lý trí của bạn đều mệt mỏi
Cuộc sống không phải lúc nào cũng có nhiều điều khiến chúng ta thoải mái và thỏa mãn. Ví như có những ngày một loạt chuyện không vui kéo đến, lúc ấy bạn chỉ muốn bản thân biến mất cho xong, thế nhưng chúng ta lại chẳng có cách nào ngoài việc phải tiếp tục sống cả. Những lúc như thế có người ở bên cạnh sẻ chia với bạn, tìm cách khiến bạn vui vẻ thì mọi đau khổ, mệt mỏi cũng sẽ vơi đi phần nào.
Chúng ta có người yêu cũng như vậy, để cả hai thoải mái trong một mối quan hệ và luôn yêu thương nhau. Cùng nhau chăm sóc đời sống tinh thần và sức khỏe của nhau, cứ như vậy mối quan hệ mới đi cùng nhau xa hơn. Còn nếu bạn chỉ đang chạy theo người ta, buồn không dám buồn, vui không dám vui bạn sẽ cảm thấy vô cùng căng thẳng, mệt mỏi.
Yêu một người là phải khiến bản thân ngày càng tốt hơn, yêu một người mà đêm nào cũng ôm chăn khóc, đêm nào cũng chìm vào mệt mỏi sẽ không thể giúp bạn có thêm năng lượng để làm việc, để sống một cuộc đời ý nghĩa.
“Đừng cố ép bản thân làm việc cho đến khi kiệt sức. Đừng cố yêu một người khiến cả trái tim lẫn lý trí của bạn đều mệt mỏi. Đừng cố chạy theo điều mình không thích chỉ vì số đông đang làm vậy. Tất cả hành động ấy vô tình khiến cho tâm trí bạn rơi vào ngày oi ả, khiến khu vườn tâm hồn của bạn cứ thế héo khô dần.”
Trích dẫn hay trong sách Ngày nắng đem nỗi buồn ra phơi
Mong bạn không coi cuộc sống là một cuộc đua marathon, ép bản thân phải lao đâu về phía trước và chạy không ngừng cho đến khi về đích. Bởi “đích đến” là một cái gì đó rất mơ hồ. Là có nhà, có xe hay có sự nghiệp rực rỡ thăng hoa? Đích đến của mỗi người mỗi khác, có khi chúng ta chạy cả đời cũng mãi vẫn chưa thấy đích đâu.
Nếu vạch đích có tồn tại, có chăng là bản thân hôm nay hạnh phúc hơn hôm qua mà thôi.
Hãy trải nghiệm cuộc sống như khi bạn tản bộ, vừa đi vừa ngắm nhìn thế giới, nếu mệt quá thì dừng lại cho hồi sức, rồi lại đi. Khoảng dừng, khoảng lặng luôn là điều cần thiết trong một hành trình.
Dừng lại không phải đi chậm lại. Dừng lại là lấy điểm trước khi bật nhảy. Ngắt kết nối không phải bạn ghét thế giới này. Ngắt kết nối là cách để bạn cảm nhận thế giới bên trong mình và học cách yêu thế giới bên ngoài thêm một chút.
Mong bạn sẽ luôn có khoảng dừng, không bị cuộc sống kéo đi quá nhanh để đến khi muốn nhìn lại thì đã đi quá xa nguyện ước ban đầu…
Lời kết
Hãy biết ơn những người vẫn còn hiện diện trong cuộc sống của bạn, bởi mỗi một sự xuất hiện ấy đều giúp cho cuộc sống của chúng ta thêm phần thú vị.
Năm tháng sau này, có thể chẳng còn ở bên cạnh nhau nhưng đó sẽ là một phần ký ức tốt đẹp nhất.